Hai tiếng kì lạ – Truyện thiếu nhi của Valentine Oseeva
“Hai tiếng kì lạ” là câu chuyện có tính giáo dục sâu sắc của nhà văn Valentine Oseeva, giáo dục trẻ em cách cư xử có lễ độ với người khác.
Câu chuyện “Hai tiếng kì lạ”
“Lời nói chẳng mất tiền mua
Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau.”
– Ca dao Việt Nam –
Một ông già nhỏ bé có bộ râu dài màu xám đang ngồi trên chiếc ghế dài, vẽ những hình gì không rõ xuống cát bằng đầu nhọn của chiếc ô.
– Ông ngồi dịch sang bên. – Chú bé Pavlik đang muốn ngồi bèn nói với ông già như thế. Ông già dịch sang một bên, nhìn mặt đỏ gay của chú bé. Hình như chú đang tức tối một điều gì. Ông hỏi:
– Sao, cháu có chuyện gì thế?
Pavlik nhìn ông và nói:
– Điều đó làm ông không thích hả?
– Không, cháu ạ. Nhưng mà, cháu, cháu mới khóc này, mới giận dỗi này, mới la ó này. Có phải không?
– Đúng! – Pavlik càu nhàu. – Cháu mới bỏ nhà đi ngay lúc nãy.
– Cháu muốn đi trốn à?
– Chứ sao? Bởi vì Lenka thôi… (Pavlik nắm tay). Chỉ cần đụng đến cái gì dù nhỏ nhất của chị ấy, là chị ấy tát! Chị Lenka có hàng đống viên màu, nhưng chả cho cháu lấy một viên.
– Đấy không thể là lý do để cháu đi trốn.
– Đâu phải chỉ có thế! Còn bà nữa chứ, bà đã đuổi cháu ra khỏi bếp chỉ vì một củ cà rốt… Bà còn ném cả giẻ lau vào cháu nữa đấy.
Pavlik thút thít khi nhớ đến điều quá đáng này. Ông già muốn an ủi cậu bé, bèn bảo:
– Không việc gì cháu ạ. Sau trận mưa thì trời sẽ hửng nắng.
– Chả ai yêu cháu cả! Pavlik lại kêu tướng lên. Anh cháu đi bơi thuyền cũng chả muốn cho cháu đi theo mặc dầu cháu đã bảo trước là cháu sẽ giúp bỏ chèo xuống nước. Anh cháu đấm mạnh xuống ghế và chả nói năng gì cả.
– Anh cháu không muốn cho cháu đi chơi thuyền à?
– Ông cứ hỏi cháu nhiều thế!
Ông già vuốt râu và nói:
– Bởi vì ông muốn giúp cháu biết hai tiếng kì lạ!
Pavlik há hốc miệng. Ông già nói tiếp:
– Ông sẽ dạy cho cháu hai tiếng đó. Nhưng cháu phải nhớ nói thật dịu dàng, vừa nói vừa nhìn vào mắt người mà cháu nói với họ. Cháu không được quên: dịu dàng và nhìn vào mắt…
– Hai tiếng ấy nghĩa là thế nào?
Ông già cúi xuống, chòm râu vờn má Pavlik. Ông thì thầm bảo cậu bé điều gì đó và sau cùng nói to:
– Đúng thế, hai tiếng kì lạ. Và cháu phải biết cách nói đúng như lời ông dặn.
– Thế thì chả khó khăn gì. – Cậu bé Pavlik trả lời với một nụ cười hơi tin.

Chú bé chạy về nhà. Chị Lenka của chú đang vẽ. Có một đống viên phấn màu trước mặt chị ta: màu xanh, màu lá mạ, màu đỏ,… Thấy chú em, cô chị liền vơ các viên màu lại thành một đống và úp bàn tay che lại.
“Ông già nói chuyện đùa mình chăng? Một cô gái như thế thì không bao giờ hiểu nổi hai tiếng kì lạ ấy”. Pavlik tự bảo mình như vậy.
Tuy nhiên, chú bé vẫn đến gần và đứng sau chị. Chú kéo áo chị Lenka. Chị Lenka quay lại. Chú bé nhìn vào đôi mắt chị và nói dịu dàng:
– Chị Lenka, chị vui lòng cho em một viên màu nào.
Chị Lenka rất ngạc nhiên, mở to mắt, tay nới lộ đống viên màu và nói khẽ:
– Màu nào?
– Màu xanh ấy. – Pavlik hơi bẽn lẽn gợi ý. Chị bằng lòng ngay. Pavlik cầm viên màu trong tay, bước đi mấy bước rồi trả lại cho chị.
Quả thực là viên màu không làm chú thích thú. Chú đang nghĩ đến hai tiếng kì lạ kia.
“Ta đi tìm bà. Bà đang làm bếp. Thử xem bà có đuổi ta không nào”. – Pavlik tự bảo mình như vậy. Chú mở cửa bếp. Bà đang lấy ở trong lò ra những chiếc bánh nóng hổi.
Pavlik ôm lấy gương mặt nhăn nheo của bà, nhìn vào tận mắt bà và nói dịu dàng:
– Bà vui lòng cho cháu một mẩu bánh nhé!
Bà đứng lên cười. Hai tiếng kì lạ thật. Bà chọn cái bánh vàng nhất và trả lời Pavlik:
– Cháu yêu của bà hãy ăn đi, ăn lúc còn nóng ấy.
Pavlik sung sướng nhảy cẫng lên. Chú sực nhớ đến ông già: “Đúng là một nhà ảo thuật”.
Đến bữa ăn trưa, Pavlik ngoan ngoãn nghe anh kể mọi chuyện. Khi anh cho biết là anh sẽ đi bơi thuyền, Pavlik đặt tay lên vai anh và khẽ hỏi:
– Anh vui lòng cho em đi với.
Anh chú hơi chau mày. Chị Lenka nói:
– Cho nó đi với, có mất gì đâu.
Bà chú cười:
– Lẽ nào không đem em nó đi.
– Anh vui lòng nhé, chắc nhé! – Pavlik lại nói. Anh chú cười xòa, vỗ vai và xoa đầu chú, bảo:
– Được rồi, đi, ông bạn đường của tôi.
Hai tiếng ấy lại có một hiệu lực kì lạ!
Pavlik chạy tới công viên để cảm ơn ông già, nhưng ông không còn đấy nữa. Chỉ còn lại trên cát những hình gì không rõ do chiếc ô vẽ nên.
Câu chuyện “Hai tiếng kì lạ”
Theo Valentine Oseeva

Ý nghĩa câu chuyện “Hai tiếng kì lạ”
Nhà văn Valentina Oseeva (Tiếng Nga: Валентина Александровна Осеева) là một nhà văn nổi tiếng của Liên Xô (cũ). Bà sinh ngày 28 tháng 4 năm 1902 tại Kiev (Ukraina) và mất ngày mùng 5 tháng 7 năm 1969 tại Moskva (Nga).
Trong khoảng thời gian từ năm 1924 đến năm 1940, Valentina Oseeva làm giáo viên và nhà giáo dục tại các trung tâm dành cho trẻ em. Chính vì thế, những câu chuyện viết cho thiếu nhi của bà thường được kể một cách đơn giản, dễ hiểu và chứa đựng những bài học đạo đức, giúp các bạn nhỏ hiểu được những điều tốt xấu trong cuộc sống.
Câu chuyện “Hai tiếng kì lạ” của nhà văn Valentine Oseeva mang tính giáo dục rất sâu sắc, cho thấy lời nói biểu hiện thái độ, tình cảm của người nói đối với người nghe. Trong giao tiếp, nói năng hòa nhã thì người nghe sẽ dễ thông cảm; nói năng cộc lốc, thiếu lễ độ thì chẳng ai ưu và hay hỏng việc.