Trang chủ Văn học dân gian Việt Nam Quan bác thế, chứ tôi thì… (Truyện cười dân gian)

Quan bác thế, chứ tôi thì… (Truyện cười dân gian)

“Quan bác thế, chứ tôi thì…” là một truyện cười dân gian Việt Nam, châm biếm thói sợ vợ của những viên quan lại trong xã hội phong kiến.

Truyện cười “Quan bác thế, chứ tôi thì…”

Có quan huyện nọ với thầy đề [1] hẹn ông thông phán [2] đến đánh bài, nhưng chờ lâu mà quan phán mãi không đến.

Khi quan phán đến, quan huyện trách:

– Quan phán để cho chúng tôi chờ nóng ruột thế?

– Xin chịu lỗi với quan bác và thầy đề. Rõ khổ, cái bà phán nhà tôi! Ai đời tôi đã khăn áo chỉnh tề toan ra cổng mà bà ấy còn gọi giật lại bảo xoa bóp cho bà ấy.

Quan huyện vỗ bàn một cái đốp, thét:

– Tệ thật! Tệ thật!… Quan bác thế, chứ tôi thì…

Bỗng nhiên buồng trong có tiếng bà huyện:

– Tôi thì thế nào?

Quan huyện vẫn lớn tiếng:

– Tôi thì tôi xoa bóp trước, chứ đợi nào phải bảo!

Câu chuyện “Quan bác thế, chứ tôi thì…”
Truyện cười dân gian Việt Nam
Huỳnh Lý kể

Chú thích trong câu chuyện “Quan bác thế, chứ tôi thì…”

  1. Thầy đề: người đứng đầu công việc thư phòng ở huyện hoặc phủ thời phong kiến và thời thuộc Pháp.
  2. Thông phán: chức quan làm việc ở tỉnh, tương đương với chức huyện, nhưng không có thực quyền bằng.

Kho tàng truyện cười dân gian Việt Nam

Ngoài câu chuyện “Quan bác thế, chứ tôi thì…” kể trên, còn có rất nhiều các câu chuyện cười dân gian Việt Nam được Thế giới văn học sưu tầm và chọn lọc. Những câu chuyện này thường phê phán một cách hóm hỉnh những thói hư tật xấu trong nhân gian, hay đả kích một cách sâu cay tính chất bóc lột và xảo trá của tầng lớp thống trị trong xã hội cũ.

Đừng bỏ qua những phút giây giải trí tại Thế giới văn học!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*