Lục Tiểu Phụng (Cổ Long) - Chương 17 – Đao nước tắm trong trướng lều
Ngưu đại tiểu thơ về sau nói với bạn bè: – Hôm đó, tôi chính mắt trông thấy. Nàng ta nói: – Tôi thấy Tư Không Trích Tinh bước lại trước mặt bà lão, bà lão cong ngón tay, ra dấu cho y đưa đầu lại, thì thầm mấy câu vào bên tai y. – Rồi sao? – Rồi sau đó, tôi thấy cái gã Tư Không Trích Tinh giả trang làm Tây Môn Xuy Tuyết cố ý làm ra vẻ tàn bạo đó, bỗng nhiên biến hẳn sắc mặt, trừng hai cặp mắt lớn lên nhìn bà lão, làm như tròng mắt sắp rớt xuống đất. Ngưu đại tiểu thơ nói. – Rồi sao? – Rồi sau đó, y ngồi bệt xuống ghế, mồ hôi chảy dầm dề từ trên đầu xuống, cặp mắt trừng trừng, hết nửa ngày mới tỉnh hồn lại, mới đứng dậy đi về chỗ cũ, miệng lầm bầm như đang niệm kinh, chẳng ai biết y đang nói gì. – Cô cũng không nghe gì sao? – Không. – Bà lão ấy rốt cuộc là ai? – Ông không bao giờ nghĩ ra được. Ngưu đại tiểu thơ nói: – Tôi dám bảo đảm, dù là Gia Cát Lượng có sống lại, nhất định cũng đoán không ra bà lão ấy là ai. Nàng ta nói: – Hôm đó, Tư Không Trích Tinh về lại chỗ ngồi của mình, biểu tình trên gương mặt giống như vừa gặp một con quỹ to đầu. Một con quỹ có cái đầu còn lớn hơn cả cái cối xay.
Ngưu đại tiểu thơ nhìn nét mặt của Tư Không Trích Tinh lúc y về lại bàn, nhịn không nổi hỏi: – Có phải ông vừa thấy một con quỹ to đầu không? – Không. Tư Không Trích Tinh nói: – Tiếc là tôi không gặp, tiếc là nơi đây không có quỹ to đầu.
– Tiếc? Tiếc nghĩa là sao? – Tiếc nghĩa là, tôi thà gặp một con quỹ to đầu còn hơn. Ngưu tiểu thơ hạ giọng hỏi: – Không lẽ bà lão đó còn đáng sợ hơn con quỹ to đầu? – Hừ. – Bà ta là ai? – Hừ. – Hừ nghĩa là gì? – Hừ có nghĩa là, dù tôi có biết cũng không thể nói. Tư Không Trích Tinh nói: – Huống gì, tôi chẳng biết gì cả. – Ông đang nói dối. Ngưu đại tiểu thơ nói: – Lần này tôi nhận ra rõ ràng, ông đang nói dối. Lần này Tư Không Trích Tinh ngay cả hừ cũng không. Ngưu đại tiểu thơ cố ý thở ra: – Không ngờ danh tiếng lẫy lừng như Thâu Vương Chi Vương Tư Không Trích Tinh lại là một người như vậy, không những biết nói xạo, còn là tên nhát gan, người ta chỉ bất quá thì thầm vào tai y vài câu, y đã sợ muốn thụt đầu vào như con rùa, ngay cả rắm còn không dám đánh một cái. Tư Không Trích Tinh bỗng nhiên đứng dậy, toét miệng nhìn nàng ta cười một cái, và nói: – Tái kiến. Hai tiếng ấy còn chưa thốt xong, người y đã biến mất tăm mất dạng. Ngưu đại tiểu thơ đứng đần mặt ra nơi đó, tức tối cả nửa ngày, ngớ mặt cả nửa ngày, mà chẳng biết làm gì hơn. Tư Không Trích Tinh muốn đi, có ai cản được y? Có ai rượt theo kịp y? Ngưu đại tiểu thơ thần thông quảng đại cách mấy, cũng chỉ có nước trừng mắt nhìn. Nàng ta thật tình tức giận muốn chết luôn. Cái gã ăn trộm vặt này rõ ràng đã chịu theo nàng tới Hoàng Thạch Trấn, bây giờ y bỏ đi rồi, có tức giận cũng chẳng ích lợi gì, trừ tức mình ra còn tức ai được nữa? Cặp vợ chồng thần bí kia còn đang ngồi trong góc lầu, không biết đang lãi nhãi nói gì, lâu lâu còn quay đầu lại nhìn nàng ta cười cười. Ngưu đại tiểu thơ rốt cuộc chịu không nổi nữa. Nàng ta bỗng nhảy lên như một con châu chấu, lớn bước qua bên đó. Qua đó rồi, Ngưu đại tiểu thơ lại càng thêm tức giận.
Cái lão già mặt mày vàng vọt ốm yếu, và cái bà lão lưng còng đó, ăn còn hơn cả hai con ngựa. Càng tức hơn nữa là, ngựa chỉ ăn cỏ, bọn họ ăn, không phải cỏ, mà cũng không phải đồ trơn. Bọn họ ăn toàn đồ ưa thích của những kẻ thân thể tráng kiện, ăn uống khỏe mạnh. Ngưu đại tiểu thơ của chúng ta tấu xảo lại là một người thân thể tráng kiện, ăn uống khỏe mạnh, không những vậy, nàng ta còn đang rất đói bụng. Càng làm cho người ta tức giận là, hai cái lão rùa đen ấy chẳng hề mời nàng ta ngồi, không những vậy, ngay cả dáng điệu muốn mời cũng không thấy đâu. Vì vậy, Ngưu đại tiểu thơ bỗng nhiên hạ ngay quyết tâm, cái vị Ngưu đại tiểu thơ này mà đã hạ quyết tâm, chuyện gì nàng ta cũng làm được. Nàng ta bỗng nhiên ngồi xuống, ngồi ngay chỗ Tư Không Trích Tinh vừa ngồi, cầm đôi đũa lên, bắt đầu ăn, không những vậy, còn ăn rất bạo, không chút khách khí.
Bà lão còng lưng kinh ngạc nhìn nàng ta, nhìn cả nửa ngày, nhịn không nổi thở ra một hơi: – Thời buổi này quả thật là biến đổi, hồi thời chúng ta còn con gái, có như vậy đâu. – Thời bà còn con gái ra sao? Ngưu đại tiểu thơ vẫn không ngừng đũa. – Thời đó, dù có người mời chúng ta ăn tý gì, chúng ta còn không dám động đũa. – Thời đó bà thật tình không động đũa? Ngưu đại tiểu thơ chớp mắt: – Thời đó, không lẽ bà ăn bằng tay? Lão già bật cười, bà lão trừng mắt nhìn, Ngưu đại tiểu thơ nằm phục trên bàn cười ngặt nghẽo, quên nhai cả miếng thịt vịt. Nàng ta bỗng nhiên phát giác ra, hai lão rùa đen này cũng không phải khả ố như lúc nãy mình tưởng tượng. Không ngờ, bà lão bỗng nhiên làm một chuyện nàng ta không thể chịu nổi. Bà ta bỗng nhiên nắm lấy tay nàng, không những vậy còn làm ra dáng điệu rất đồng tình, rất ôn nhu, nói với nàng ta:
– Tiểu cô nương, cô cũng nên hiểu chuyện một tý, không nên buồn khổ quá như vậy. – Tôi buồn khổ? Ngưu đại tiểu thơ hình như cảm thấy kinh ngạc quá, bất ngờ quá: – Ai nói tôi buồn? Tôi chẳng buồn tý nào. Bà lão hình như còn kinh ngạc, bất ngờ hơn: – Cô không khổ? Cô không khổ tý nào sao? – Tại sao tôi phải buồn?
Ngưu đại tiểu thơ hỏi: – Lão thái thái, không lẽ bà không nhận ra tôi là người rất hiểu chuyện lắm sao? Lão thái thái chỉ thở ra, không nói gì nữa. Ngưu đại tiểu thơ cũng không nói gì, nàng ta đang chuẩn bị ăn tiếp, có điều, bỗng nhiên nàng ta nuốt không trôi nữa. Giữa lão già và bà lão thần bí đó, hình như có thứ gì làm cho nàng ta nuốt không trôi. Thứ gì đó dĩ nhiên chỉ là cảm giác. Một thứ cảm giác vô cùng kỳ quái, thậm chí có thể hình dung ra, đó là thứ cảm giác kỳ quái muốn chết người. Vì vậy, Ngưu đại tiểu thơ buông đũa xuống: – Lão thái thái. Nàng ta nói: – Lúc nãy bà khuyên tôi không nên buồn khổ? – Hỷ. Bà lão không nói gì, chỉ thở ra. – Vậy thì, xin hỏi lão thái thái, có phải tôi có lý do phải buồn khổ lắm không? – Hỷ, ta cũng chẳng biết. Lão thái thái nói: – Thời buổi này thay đổi quá, chuyện gì cũng đổi, ta cũng chẳng biết chuyện đó còn làm cho người ta buồn khổ nữa nay không. Bà ta thở ra nói: – Ta chỉ biết là, lúc ta còn con gái, nếu gặp phải chuyện như vậy, không những đau khổ lắm mà còn đi đâu đó một mình ngồi khóc thút thít cả mười ngày nửa tháng. Ngưu đại tiểu thơ thình lình quýnh quíu lên: – Lão thái thái, chuyện đó rốt cuộc là chuyện gì? Lão thái thái không trả lời, hỏi lại: – Cô có biết Tây Môn Xuy Tuyết đã tới Hoàng Thạch Trấn rồi không? – Tôi vừa mới nghe. – Cô có biết y vì lý do gì lại đó không? – Y lại đó tìm Lục Tiểu Phụng. Ngưu đại tiểu thơ nói: – Bởi vì, y rốt cuộc cũng còn coi Lục Tiểu Phụng là bạn bè. – Cô sai rồi. Lão thái thái nói: – Không phải y đi tìm Lục Tiểu Phụng, bởi vì trên đời này không còn ai tìm được Lục Tiểu Phụng.
– Tại sao? Ngưu tiểu thơ càng quýnh lên: – Tại sao? – Bởi vì một người sống, sẽ không đi tìm người chết. Lão thái thái nói: – Một người còn sống mà đi tìm người chết, chỉ còn nước phải chết theo. Bà ta nói: – Tây Môn Xuy Tuyết không phải đi tìm chết, y đi báo thù cho Lục Tiểu Phụng. … Lục Tiểu Phụng đã bị chết ở Hoàng Thạch Trấn, tin tức đó chắc chắn sẽ được truyền bá vô cùng nhanh chóng ra khắp giang hồ. Hai vị lão tiên sinh và thái thái hiển nhiên không phải là kẻ nói dối, nếu không làm sao dọa được Tư Không Trích Tinh? Ngưu tiểu thơ cũng không biết mình làm sao xuống được tửu lầu, lại càng không nhớ mình phản ứng ra sao lúc nghe tin tức đó. Nàng chỉ biết bây giờ nàng đang ngồi trên một cây cổ thụ cao chót vót, không những vậy, còn khóc thê thảm, khóc tràng giang đại hải. Thời này và thời kia cũng vậy thôi, bất kể là thời buổi nào, một người thiếu nữ có một tình cảm bình thường thôi, sẽ ngồi đó mà đau lòng vì một người đàn ông nàng ta yêu mến. Ngưu đại tiểu thơ làm chuyện gì xem ra cũng không bình thường lắm, nhưng về phương diện tình cảm, nàng ta nhất định không khác một thiếu nữ bình thường nào khác. Nước mắt nàng ta khóc ra, dĩ nhiên so với người khác cũng không ít hơn. o O o Vẫn là cao nguyên cát vàng, gió lốc. Hoàng Thạch Trấn hình như là một nơi bị thời gian quên bẵng, không chừng, người trong Hoàng Thạch Trấn cố ý quên bẵng đi thời gian. Bất kể là bị thời gian quên đi, hay quên đi thời gian, giữa hai thứ đó, có một chỗ giống nhau: bất biến. Hoàng Thạch Trấn không biến đổi đi tý nào. Lúc Tây Môn Xuy Tuyết đi vào Hoàng Thạch Trấn, y cũng giống như Lục Tiểu Phụng, người y thấy đầu tiên, chính là một con đường bần cùng, và một người cùng cực muốn chết đi được.
Cái người cùng cực muốn chết đi được đó dĩ nhiên chính là gã Hoàng Tiểu Trùng tự xưng là đệ tử Cái bang đời thứ hai mươi ba. Lúc Hoàng Tiểu Trùng vừa thấy Tây Môn Xuy Tuyết, cặp mắt y sáng rực lên, như lúc y gặp Lục Tiểu Phụng. Chỉ tiếc Tây Môn Xuy Tuyết không phải là Lục Tiểu Phụng. Lục Tiểu Phụng hỏi thăm y khách sạn ở đâu, còn Tây Môn Xuy Tuyết thì đưa cặp mắt lạnh lẽo nhìn y đăm đăm. Ánh mắt lạnh như băng đó, như hai lưỡi kiếm sắc bén, xuyên thấu vào tâm khảm của Hoàng Tiểu Trùng. Y rụt rè hỏi: – Ông muốn tìm khách sạn? Tây Môn Xuy Tuyết không trả lời. Chẳng qua, có lúc, yên lặng cũng là một thứ trả lời. Đối với một người quen đoán nét mặt người khác như Hoàng Tiểu Trùng, Tây Môn Xuy Tuyết yên lặng có nghĩa là đã trả lời. Căn nhà gỗ nhỏ tý xíu phía sau tiệm tạp hóa của Ịại Nhãn, cũng không hề biến đổi, vẫn là một chiếc giường gỗ, trên giường vẫn trải một tấm vải trắng, điều duy nhất không giống là, tấm vải trắng đó rất sạch sẽ mới mẻ, như y phục trên người của Tây Môn Xuy Tuyết vậy. Ánh mắt của Hoàng Tiểu Trùng nhìn tới cặp mắt của Tây Môn Xuy Tuyết, ánh mắt của Tây Môn Xuy Tuyết nhìn tới tấm giấy màu đỏ trên giường, chính là tấm giấy đề rõ giá tiền vật dụng, tá túc phòng ở. Hoàng Tiểu Trùng muốn tìm trong biểu tình trên gương mặt của Tây Môn Xuy Tuyết một chút gì có thể đoán được, nhưng biểu tình trên gương mặt của Tây Môn Xuy Tuyết là một tấm băng lạnh ngàn năm, vừa lạnh vừa cứng, kiếm còn đâm không thủng huống gì là cặp mắt? Vì vậy Hoàng Tiểu Trùng chỉ còn nước cười giả lả, nói: – Đây là nơi duy nhất có thể tá túc được trong Hoàng Thạch Trấn, công tử không vừa lòng sao? – Dĩ nhiên là vừa lòng rồi, nơi đây ngoài bao ăn bao ngủ, chuyện gì cũng hầu hạ chu đáo, sao lại không vừa lòng được? Người trả lời dĩ nhiên không phải là Tây Môn Xuy Tuyết, bởi vì giọng trả lời rất cao mà thánh thót, rõ ràng là giọng của một người đàn bà. Tùy theo tiếng nói, bà chủ tiệm tạp hóa của Ịại Nhãn đi õn ẽn vào một hơi. Bà ta nở nụ cười thật phong tao, ngoe nguẩy thân hình đi lại trước mặt Tây Môn Xuy Tuyết, nói: – Công tử …
Không những giọng nói bà chủ bỗng khựng lại, nụ cười trên mặt bà ta cũng biến đâu mất tiêu.
Tuyết, gặp phải ánh mặt trời ấm áp, dĩ nhiên sẽ tan ra, nhưng một khối băng lạnh cứng cả ngàn năm sẽ không bị tan, không những không tan, còn làm cho ánh mặt trời bỗng lạnh hẳn ra, bỗng biến mất cả màu sắc. Gương mặt lạnh lẽo của Tây Môn Xuy Tuyết, đã làm bà chủ chịu hết muốn nổi, y chẳng thèm nhìn bà chủ một nửa con mắt, quay người lại đi ra ngoài, câu nói của bà chủ, còn cách nào tiếp tục cho được? Nụ cười của bà ta làm sao không biến đâu mất tiêu? – Công tử … Công tử … Hoàng Tiểu Trùng chạy theo Tây Môn Xuy Tuyết, không ngớt hô hoán. Tây Môn Xuy Tuyết như một người điếc, y lừng lững đi ra khỏi tiệm tạp hoá. Đối với Hoàng Tiểu Trùng, đó cũng không khác gì là một câu trả lời. Hoàng Tiểu Trùng thất vọng cực kỳ, y đưa mắt nhìn Vương Ịại Nhãn và bà chủ ra vẻ không làm cách gì hơn, đang tính mở miệng mắng chửi Tây Môn Xuy Tuyết một phen. Y vừa mở miệng ra, cả người bỗng cứng lại, cặp mắt nhìn trừng trừng ra khung cửa. Tây Môn Xuy Tuyết. Tây Môn Xuy Tuyết đi ra rồi, bỗng nhiên quay trở lại. Gương mặt của bà chủ, thoáng chốc lại tươi lên như một đóa hoa đang nở. Chỉ tiếc là Tây Môn Xuy Tuyết rốt cuộc cũng là Tây Môn Xuy Tuyết, y vẫn không thèm nhìn bà chủ lấy nửa mắt, ánh mắt của y, không phải đang nhìn một người, mà là đang nhìn một thứ đồ.
Bàn tay của y, cũng thò ra chỗ y đang nhìn.
Đấy là một cây hỏa pháo làm hiệu.
Bàn tay trái y thò ra lấy hỏa pháo, ngón tay bên kia búng một cái, một thỏi bạc văng ra rớt trên quầy. Động tác của Tây Môn Xuy Tuyết, tự nhiên là làm cho bọn bà chủ nổi tính hiếu kỳ lên. Bọn họ bất giác đi theo ra ngoài cửa. Tây Môn Xuy Tuyết mua hỏa pháo làm gì? Câu hỏi đó chỉ trong thoáng chốc đã được trả lời. Bởi vì bàn chân của Tây Môn Xuy Tuyết vừa đạp ra tới con đường cái của Hoàng Thạch Trấn, hỏa pháo trong tay y đã “hiu” lên một cái, bay thẳng lên không trung. Những đốm lữa vừa bùng lên sáng rỡ thành đóa hoa, trong chốc lát đã bị gió cát thổi bay mất tăm mất dạng.
Chẳng qua, tăm dạng của Tây Môn Xuy Tuyết, bọn bà chủ vẫn còn biết, bởi vì, y không hề rời khỏi Hoàng Thạch Trấn. Không những y không hề rời khỏi Hoàng Thạch Trấn, y còn ngồi xuống trên một tảng đá bên vệ đường, như một nhà tăng nhập định, như một tảng băng quanh năm không gặp ánh nắng mặt trời. Mắt trời đã lặn, phương tây đỏ rực lên một màu hoàng hôn. Hoàng hôn chiếu trên màu áo trắng y phục của Tây Môn Xuy Tuyết, hình như cũng nhuốm luôn màu đỏ au. Gió càng thổi mạnh. Có điều, tiếng gió không lấp nổi tiếng vó ngựa đang chạy gấp rút lại. Khoái mã chạy như bay, mà ngừng cũng lẹ. Vừa đến chỗ Hoàng Thạch Trấn chừng hai mươi trượng, hai chục con ngựa ngừng vó lại, người ngồi trên ngựa không nói tiếng nào lẳng lặng nhảy xuống, hai chục con ngựa bao quanh thành một khoảng trống vuông vắn. Bọn họ là ai? Bọn họ đến đây có chuyện gì? Đấy là những câu hỏi đang nằm trong đầu bọn bà chủ. Hai chục người vừa nhảy xuống ngựa, lập tức tiến hành công tác rất thuần thục, thuần thục như bọn họ đã từng làm vậy từ nhỏ tới lớn. Vì vậy câu hỏi trong đầu bọn bà chủ, không đầy một tuần trà đã có câu trả lời. Câu trả lời không phức tạp tý nào: bọn họ đang dựng một cái lều lên. Vải lều trắng như tuyết, còn trắng hơn cả y phục trên người của Tây Môn Xuy Tuyết, bởi vì y phục của y, bây giờ đã bị gió cát của Hoàng Thạch Trấn thổi mấy tiếng đồng hồ liên tục thành vàng khè.
Lại có tiếng vó ngựa vang lên.
Lần này, tiếng vó ngựa hình như chỉ có một con độc nhất.
Hai chục người đó, vừa dựng xong lều đàng hoàng rồi, lập tức nhảy lên ngựa lẳng lặng bỏ đi. Trong lớp bụi mịt mù của hai chục con ngựa đó, một chiếc xe ngựa đang chạy lại. Người đang đánh xe, cũng ăn mặc như những người kia, kình trang một màu đen tuyền. Xe ngựa chạy một mạch tới trước lều, sau xe có bốn gã đại hán cũng kình trang màu đen nhảy xuống, bốn người nhảy xuống đất cùng một lúc, bởi vì trên người bọn họ đều có đòn gánh.
Trên đòn gánh có một thùng gỗ, trong đó có hơi nóng không ngớt bốc ra. Bọn họ khiêng cái thùng gỗ lớn đó vào lều.
Lúc bốn gã đại hán đi ra, trên tay chỉ còn thừa đòn gánh. Bọn họ cũng không nói một lời nào, nhảy vào lại trong xe, gã đánh xe lại đưa roi lên đánh một cái, ngựa lập tức xoay đầu lại, xe chạy trở về đường cũ.
Chính ngay lúc đó, lại có hiện tượng mới lạ xảy ra. Rõ ràng là chỉ có một cổ xe chạy trở ra, nhưng bỗng nhiên lại biến thành tiếng động của hai cổ xe ngựa đang chạỵ
– Bọn họ đang làm bùa phép gì vậy?
Gã ăn mày Hoàng Tiểu Trùng thật tình nhịn không nổi cất tiếng hỏi.
– Ngươi hỏi ta?
Bà chủ nhìn ăn mày:
– Vậy thì ta phải đi hỏi ai?
Bà chủ cũng chẳng cần hỏi ai, bởi vì bà ta đã thấy hai cổ xe đang chạy ngược chiều qua. Hiện tượng quái lạ đó, chẳng qua vì có thêm một cổ xe nữa tới Hoàng Thạch Trấn thế thôi. Gã đánh xe trên cổ xe ngựa này cũng ăn mặc in hệt như gã đánh xe bên cổ xe vừa rồi, hiển nhiên cũng cùng một bọn với nhau. Cổ xe ngừng lại đúng vào vị trí cổ xe vừa rồi đã ngừng. – Ngươi xem lần này ai lại đây? Gã ăn mày nhìn bà chủ hỏi, biểu tình trên gương mặt của y, làm ra vẻ đã biết trong xe có thứ gì vậy. – Ngươi cho là trong đó lại có thùng gỗ nữa sao? Ngươi cho ngươi là Thiên Lý Nhãn hay Gia Cát sống lại đấy sao? Bà chủ hỏi. – Làm sao bà biết tôi cho là trong đó có thùng gỗ? Gã ăn mày hỏi. – Bởi vì ta cũng ngu giống như ngươi. Bà chủ nói. Bà chủ nói mình ngu là có lý do, bởi vì bà ta đã thấy những người trong xe bước ra là ai. Không phải là những người mặc áo đen. Không phải là những người mặc kình trang, mà là những thiếu nữ phong tư kiều diễm. Bốn cô thiếu nữ, hai cô hai tay cầm hai cây đuốc, một cô hai tay ôm một bộ y phục trắng toát, còn một cô hai tay ôm một tấm khăn tắm. Bốn cô vừa vào trong lều, cổ xe ngựa lập tức chạy đi. Còn căn lều thì sáng rực lên. Bất cứ căn lều nào, có bốn cây đuốc để bốn góc, đều phải sáng rực rỡ lên, huống gì một căn lều trắng toát như vậy. – Ta biết đám người này lại đây làm gì.
Gã ăn mày dở giọng tự đắc nói. – Ngươi biết? Ngươi biết thật sao? Bà chủ hỏi. – Tôi biết, tôi biết thật mà. – Bọn họ lại đây làm gì? – Bọn họ lại đây dựng buồng tắm lên. Bà chủ đưa tay lên, tính gõ vào dầu ăn mày, nhưng bàn tay bà ta không gõ vào đầu của gã, không phải vì gã tránh né, mà là bà ta bỗng hiểu ra, bà ta hiểu ra không phải gã ăn mày đang trêu chọc mình. Những người này quả thật đến đây để làm buồng tắm. Vì vậy bà ta mở to mắt ra, mở to miệng ra hỏi: – Y quả thật là Tây Môn Xuy Tuyết sao? – Nói thừa, trừ Tây Môn Xuy Tuyết ra, còn ai không nói không rằng xông thẳng vào Hoàng Thạch Trấn như vậy? Gã ăn mày nói. – Đúng, trừ Tây Môn Xuy Tuyết ra, còn ai thích sạch sẽ, không chịu ở trong khách sạn hào hoa duy nhất của Hoàng Thạch Trấn do ta làm chủ này? Ông chủ tiệm tạp hóa bỗng nhiên biến thành thông minh hẳn ra. – Đến Hoàng Thạch Trấn, ăn hết một ngày bụi cát, trừ Tây Môn Xuy Tuyết ra, còn ai nghĩ đến chuyện tắm rữa, thay đổi y phục? Gã ăn mày càng lộ vẻ đắc ý. Cặp lông mày của bà chủ bỗng cau lại. – Sao vậy bà? Gã ăn mày hỏi. – Còn làm sao! Ngươi không thấy Tây Môn Xuy Tuyết đem bao nhiêu người đó lại Hoàng Thạch Trấn sao? Gã ăn mày bật cười, y nói: – Bà yên tâm, Tây Môn Xuy Tuyết mà ỷ đông người thủ thắng, y chẳng phải là Tây Môn Xuy Tuyết đâu. Tây Môn Xuy Tuyết mà là Tây Môn Xuy Tuyết, bởi vì trước giờ y chỉ hành động có một mình. – Nhưng mấy tên mặc áo đen ngươi giải thích sao đây? – Những tên đó chỉ là nô bộc hầu hạ y thôi. Về phương diện đó, Tây Môn Xuy Tuyết là một tên công tử hào hoa, không phải là một tay kiếm hiệp. Do đó, cặp lông mày của bà chủ lại dương ra thoải mái. Bọn người mặc áo đen quả nhiên lại đây dựng phòng tắm cho Tây Môn Xuy Tuyết, bởi vì sau khi mọi chuyện đã được thu xếp ổn thỏa, Tây Môn Xuy Tuyết bèn đứng dậy bước vào lều. – Chúng ta đi thôi. Ông chủ tạp hóa thấy Tây Môn Xuy Tuyết bước vào lều, bèn quay lưng lại tính về tiệm. – Đi? Các ngươi muốn đi thì đi trước đi. Bà chủ nói. – Tại sao? Không lẽ bà muốn nhìn trộm Tây Môn Xuy Tuyết tắm? Gã ăn mày mở to cặp mắt lên hỏi. – Ngươi thông minh thật. Bà chủ cười nói: – Đoán một cái là trúng ngay. – Tắm rửa có gì mà coi? Ông chủ tiệm tạp hóa hỏi: – Người khác tắm thì chẳng có gì, một tay kiếm khách như Tây Môn Xuy Tuyết tắm thì lại là quang cảnh rất thú vị. Ông chủ tiệm tạp hóa chau mày một cái, quay người bỏ đi. – Chờ một chút. Gã ăn mày bỗng nhiên nói. – Sao? Không lẽ ngươi cũng muốn xem trộm Tây Môn Xuy Tuyết tắm? – Ha, ngươi nghe thử. Gã ăn mày nói. Tiếng vó ngựa, một người đang cưỡi ngựa lại. Ông chủ tiệm tạp hóa nhìn nhìn gã ăn mày, gã ăn mày nhìn nhìn bà chủ, bà chủ nhìn nhìn ông chủ tiệm tạp hóa. Cũng không trách bọn họ nhìn nhau, lều đã dựng lên đàng hoàng, buồng tắm chuẩn bị xong xuôi, y phục đem lại đầy đủ, bốn cô thị tỳ cũng đã lại, người kỵ sĩ này còn lại đây làm gì nữa? Chẳng mấy chốc, đã thấy ngựa phi lại, đã thấy kỵ sĩ trên lưng ngựa. Người cưỡi ngựa không phải là một đại hán mặc áo đen, mà là một thiếu nữ mặc áo hoa sặc sỡ. Cô thiếu nữ này cho ngựa chạy lại gần lều, nhảy xuống ngựa, xông vào trong. Nàng ta chỉ vào một chốc lát, đã chạy trở ra. Lúc trở ra, nàng ta không nhảy lên ngựa, mà lại kéo cương ngựa sải bước đi về hướng bọn bà chủ đang đứng. – Khách hàng của bà đang lại đó. Gã ăn mày nói với bà chủ. – Khách hàng gì? – Căn phòng rách nát sau tiệm của bà, hôm nay có người lại tá túc rồi đó. – Sao ngươi biết?
– Bà không thấy cô ta bước vào lều lập tức trở ra sao? Nhất định là cô ta xin ở tạm một góc lều của Tây Môn Xuy Tuyết, nhưng bị y đuổi ra. Tây Môn Xuy Tuyết nhất định đã lùa cô ta qua cái khách sạn hào hoa có một không hai ở Hoàng Thạch Trấn này.
– Từ lúc ngươi gặp Tây Môn Xuy Tuyết tới giờ, y nói với ngươi được mấy tiếng?
Ông chủ tiệm tạp hóa hỏi.
– Không một câu nào.
– Vậy ngươi cho rằng Tây Môn Xuy Tuyết sẽ phí hơi sức ra nói cho cô ta biết cái khách sạn hào hoa của ta sao? Gã ăn mày gãi đầu mấy cái, nói: – Không đẩy cô ta qua đó cũng không đúng, Hoàng Thạch Trấn cũng chỉ có một cái khách sạn đó, nếu cô ta muốn ở qua đêm, nhất định hôm nay ông sẽ có khách hàng. Ông chủ tiệm tạp hóa không trả lời y, vì thiếu nữ đã đến sát bọn họ. – Tính ở trọ phải không? Gã ăn mày vừa thấy cô thiếu nữ xinh đẹp đã sáng rỡ cặp mắt lên. – Đúng vậy, chẳng qua, đó chỉ là chuyện thứ hai. – Tôi biết chuyện thứ nhất của cô là chuyện gì. Gã ăn mày càng cười tươi rói. – Ngươi biết thật sao? – Dĩ nhiên, người đi tìm chỗ ở trọ, thường thường là những kẻ đã đi một đoạn đường thật xa, trong bụng nhất định là đói meo, chuyện đầu tiên của họ là muốn ăn cái gì trước đã, do đó chuyện thứ nhất của cô nhất định là muốn biết nơi nào có đồ ăn, đúng vậy không?
– Sai rồi.
– Sao?
– Thứ nhất, ta có muốn ăn, cũng chỉ ăn đồ ta nấu, thứ hai, trước khi ta lại đây, ta đã ăn no nê rồi.
– Vậy thì chuyện thứ nhất của cô là chuyện gì?
– Ta lại đây chuyển lời.- Chuyển lời? Chuyển lời của ai? – Chuyển lời dùm cho Tây Môn Xuy Tuyết. Gã ăn mày nói không ra lời, y chỉ há hốc mồm ra. – Y muốn cô chuyển lời gì? Bà chủ mở miệng hỏi. – Vừa rồi ta vào lều, bà biết y nói gì không? – Nói gì? Gã ăn mày hỏi. – Y nói: Đi chỗ khác. – Vậy thì cô bỏ lại đây, y có chuyển lời gì đâu. Gã ăn mày nói. – Có. – Có? Tôi không hiểu. Gã ăn mày gãi đầu. – Ngươi hiểu bây giờ đây. Bởi vì y nói đi chỗ khác, không phải là nói ta đi chỗ khác, mà là nói các người đi chỗ khác. – Làm sao cô biết y không phải nói cô đi chỗ khác? Làm sao y biết bọn tôi mà nói đi chỗ khác, cô vào lều của y cơ mà?
– Đúng vậy, có điều, ta vào lều không có chuyện gì sai, người coi trộm kẻ khác tắm mới là sai. Cô Thiêu nữ nhìn bà chủ nói: – Y muốn chuyển lời lại các người, tuy chỉ nói là đi chỗ khác, nhưng ý tứ trong ba chữ đó cũng có nghĩa là, muốn ta lại đây nói với các người, đừng đi nhìn trộm người đang tắm.
– Cô là gì của y?
Bà chủ hỏi:
– Cô là con giun trong bụng của y sao? Nếu không, sao cô biết ý của y ra sao?
– Dĩ nhiên là ta biết.
– Tại sao?
– Bởi vì ta là bạn của y, Tây Môn Xuy Tuyết trước giờ chưa hề đuổi bạn bè.
Bà chủ không nói gì nữa, ông chủ tiệm tạp hóa và gã ăn mày không nói gì nữa. Sau khi nhìn thấy tấm giấy màu đỏ đề giá tiền trong căn phòng gỗ nhỏ xíu đó, cô thiếu nữ nói với bà chủ: – Ta sẽ trọ ở đây, bà muốn giao tiền trước phải không? – Dĩ nhiên. Gã ăn mày nói. – Ta không hỏi ngươi, rốt cuộc ai là chủ nơi đây? Gã ăn mày câm miệng lại. Bà chủ nhận năm chục đồng xong, đưa mắt ra hiệu cho gã ăn mày, quay người đi ra khỏi phòng. – Chờ một chút. Thiếu nữ gọi. – Sao? Không lẽ còn muốn chuyển lời cho Tây Môn Xuy Tuyết nữa sao? – Kỳ quái, sao bà biết hay thế? … Có phải thật là lời của Tây Môn Xuy Tuyết không? Gã ăn mày bất giác gãi đầu liền liền, nói: – Có phải cô nói, cô vào lều, y chỉ nói có ba chữ đi chỗ khác với cô không? – Đúng vậy, nhưng ba chữ đó, bao gồm biết bao là ý nghĩa, ngươi có hiểu không? – Làm sao tôi hiểu được? Tôi nhận thấy cô quả thật là người vô lý cực kỳ. – Bây giờ ngươi mới biết sao? Ngươi biết ta tên gì không? Tên ta là Ngưu Nhục Thang, cái tên đã đủ vô lý quá đi rồi phải không? Gã ăn mày không nói gì nữa. – Ngươi nghe đây, Tây Môn Xuy Tuyết nói rằng, những người trong trấn này, ngày mai lúc mặt trời mọc, mọi người ai ai cũng phải thay phiên nhau lại lều của y, y có chuyện muốn hỏi từng người. – Y cho mình là ai? Hoàng đế sao? Gã ăn mày hỏi. – Đúng vậy, bây giờ y là hoàng đế của cái tiểu trấn này. Ngưu Nhục Thang nói. – Còn như bọn ta không lại thì sao? Bà chủ hỏi. – Không lại? Không lại cũng được, chẳng qua, nếu không lại, chỉ sợ sau này không qua không lại được nữa thôi. – Tại sao? – Người không có chân, làm sao đi đứng? o O o Ánh mặt trời làm cho bụi cát càng chói mắt. Ánh mặt trời cũng làm cho căn lều ngoài Hoàng Thạch Trấn chiếu rực rỡ cả lên, phía trước lều vén lên một khoảng trống, có thể nhìn vào thấy một cái bàn, bên cạnh bàn có hai người đang ngồi. Một người gương mặt lạnh lẽo là Tây Môn Xuy Tuyết, người kia mặt mày sáng rỡ tươi cười trông thật xinh đẹp là Ngưu Nhục Thang. Trên bàn có đồ ăn, đồ ăn điểm tâm. Trên bàn cũng có rượu, rượu mạnh. Ngưu Nhục Thang đưa ngón tay chỉ một bóng người đang đi từ Hoàng Thạch Trấn lại, nói: – Đến rồi! Đến rồi. Gương mặt của Tây Môn Xuy Tuyết vẫn lạnh lẽo không một tý biểu tình.
Ngưu Nhục Thang hình như không để ý đến cái vẻ lạnh lẽo đó, nàng ta vẫn cất giọng thánh thót nói: – Hôm qua tôi tự một mình chủ trương, bảo tất cả mọi người trong Hoàng Thạch trấn lại đây, ông xem, bây giờ người thứ nhất đã lại rồi đó. Tây Môn Xuy Tuyết vẫn còn chưa mở miệng. Cử động duy nhất của y là bàn tay từ từ đưa ly rượu lên miệng nhấp nhấp. – Bọn họ lại đây rồi, tôi sẽ đại biểu ông, hỏi bọn họ tin tức của Lục Tiểu Phụng đang ở đâu, ông xem có được không?
Vẫn còn chưa mở miệng.
– Chẳng qua tôi phải nói trước, những lời tôi sẽ nói đây, đều là ý kiến của ông, nếu có chuyện gì xung đột, bọn họ muốn dở trò gì ra, thì ông phải lãnh chuyện đó mới xong đấy. Tây Môn Xuy Tuyết vẫn còn chưa nói gì, ánh mắt lạnh lẽo của y đang nhìn người bước vào lều. – Ai lại đó? Ngưu Nhục Thang hỏi. Người này nhìn Tây Môn Xuy Tuyết, vừa chạm vào cặp mắt lạnh như hai mủi tên của y, lập tức vội vã nhìn qua Ngưu Nhục Thang ở bên kia. – Tôi họ Triệu, tên là Triệu Hạt Tử. – Cặp mắt ngươi không mù, tại sao lại tên là Triệu Hạt Tử? – Chuyện này vô lý sao? Cũng giống cô nương thôi, cô không có mùi canh thịt bò gì, cũng chẳng có vẻ là tô canh nóng hổi, tại sao lại gọi là Ngưu Nhục Thang? – A, cái miệng của ngươi thật đáo để, ta chẳng đấu khẩu với ngươi, bây giờ ta hỏi ngươi, ngươi nghe cho rõ đây, ta hỏi ngươi câu nào, không phải là ta nói, mà là cái vị Tây Môn Xuy Tuyết đại hiệp này nói đấy, ngươi phải thật thà trả lời, nếu không, hừ hừ, nếu tên ngươi cũng giống như người của ngươi thì không hay lắm đâu đấy. – Cô nương muốn hỏi chuyện gì? – Không phải ta hỏi, vị Tây Môn đại hiệp này muốn hỏi. – Vâng. – Được, ta hỏi ngươi, ngươi gặp qua Lục Tiểu Phụng chưa? – Có gặp. – Ở đâu? – Ở dây, ở Hoàng Thạch Trấn. – Được, y đang ở đâu? – Chết rồi. – Chết rồi? Ngưu Nhục Thang mở to cặp mắt ra, há hốc mồm ra. Nhưng Tây Môn Xuy Tuyết chẳng có tý biểu tình gì. – Ngươi không gạt ta đấy chứ? Giọng nói của Ngưu Nhục Thang có vẻ run rẩy. – Nếu cô không tin, cô thử hỏi những người lại sau. – Dĩ nhiên là ta không tin. Ngưu Nhục Thang nói: – Ai mà tin Lục Tiểu Phụng chết được? Ông có tin không? Ngưu Nhục Thang nhìn Tây Môn Xuy Tuyết, lấy giọng run rẩy ra hỏi lại: – Ông có tin không? Tây Môn Xuy Tuyết không trả lời, ánh mắt của y đang nhìn chăm chú vào một người nữa đang bước vào. Người này là gã ăn mày. Sau đó là ông chủ tiệm tạp hóa, sau đó là bà chủ. Bọn họ nói qua nói lại cũng đều nói rằng: – Lục Tiểu Phụng chết rồi. Ngưu Nhục Thang có tin không? – Tôi không tin, còn có một người nữa, nếu y cũng nói Lục Tiểu Phụng chết rồi, không chừng tôi còn tin. – Ai? Bà chủ trước khi ra còn hỏi. – Sa đại hộ. Sa đại hộ không lại, chỉ có một đứa ở trong nhà của y lại. Đứa ở trình lên tấm thiệp đại khái nói ngưỡng mộ đại danh của Tây Môn Xuy Tuyết, muốn mời y lại ăn cơm tối nay. Ngưu Nhục Thang xem xong tấm thiệp nói gì, vừa tức giận vừa nóng nảy, bỗng nhiên nàng ta lấy trong người ra ba cái đồng hồ cát. Nàng ta đặt ba cái đồng hồ cát trên bàn, nói với đứa ở: – Ngươi thấy ba cái đồng hồ cát này chứ? Đứa ở gật đầu. – Cái đầu tiên, cát rớt xuống hết phía dưới, là lúc ngươi về tới chỗ Sa đại hộ, ngươi hiểu chưa? Đứa ở gật đầu. – Cái thứ hai, ta chờ cái thứ nhất rớt hết xuống rồi, sẽ đổ cái thứ hai, cát rớt xuống hết rồi, chính là lúc Sa đại hộ lại đây, ngươi có hiểu không? Đứa ở gật đầu. – Còn cái thứ ba đấy à, nếu Sa đại hộ lại rồi, chẳng có gì cả, nếu y chưa lại, cái thứ ba này còn chưa rớt xuống hết, cái đầu của Sa đại hộ chẳng còn thấy đâu, ngươi có tin vậy không? – Tôi tin, tôi tin. – Vậy thì ngươi mau mau chạy về nhà thôi, bây giờ ta bắt đầu đổ cái đầu tiên đây. Đứa ở sợ quá gương mặt không còn tý máu, y chạy như bay ra như một con chó dại. o O o Cái đồng hồ đầu tiên đã rớt hết cát xuống bên dưới, Ngưu Nhục Thang nhìn Tây Môn Xuy Tuyết một cái nói: – Thằng ở chắc đã về tới nhà rồi chắc? Tây Môn Xuy Tuyết chẳng nói gì, cặp mắt cũng chẳng nhìn tới đồng hồ. Ngưu Nhục Thang lại đổ cái đồng hồ cát thứ hai. Bàn tay nàng ta cầm đồng hồ hình như có vẻ run rẩy. Có phải nàng ta sợ Sa đại hộ sẽ lại đây? Có phải nàng ta sợ y cũng nói rằng Lục Tiểu Phụng đã chết rồi? Bất kể nàng ta đang sợ hay không, phải lại đây vẫn là phải lại đây thôi. Sự thực, như những hạt cát đang rơi xuống, từng chút từng chút một thành hình dạng phía dưới. Cái đồng hồ thứ hai cũng sắp rớt hết xuống dưới. Tuốt đằng xa, cái bóng của Sa đại hộ đang vội vả chạy lại. Cả thân hình của Ngưu Nhục Thang cũng rung lên từng cơn. Tây Môn Xuy Tuyết lần này phát giác ra Ngưu Nhục Thang đang rung rẩy, y mở miệng nói: – Trấn tĩnh. Hai tiếng lạnh lẽo ấy lại có cái công hiệu của ấm áp, làm cho Ngưu Nhục Thang ngừng lại không run nữa. Ngưu Nhục Nhang quả thật bình tĩnh ra, nàng ta lấy giọng trầm tĩnh hỏi Sa đại hộ đang bước vào lều:
– Ngươi là Sa đại hộ?
– Đúng vậy, người trong trấn đều gọi ta là Sa đại hộ.
– Đúng vậy, ngươi quả thật rất giống một tên đại hộ.
– Cô nương quá khen.
– Ta không khen gì ngươi, làm đại hộ, nhất định là kẻ thức thời vụ, những kẻ không thức thời vụ, làm sao thành đại hộ ở cái xứ này? Sa đại hộ đang cười, y chỉ biết cười. Ngưu Nhục Thang lại nói: – Chẳng qua, từ đây về sau, ngươi còn làm đại hộ hay không, cũng không phải là chuyện phải nhất định. – Sao? Tại sao vậy? – Bởi vì còn phải xem, bây giờ ngươi vẫn còn là kẻ thức thời vụ hay không. – Không thức thời vụ, tôi có đứng ở đây đâu? – Vậy thì tốt, bây giờ ta đại diện cho Tây Môn Xuy Tuyết đại hiệp hỏi ngươi một câu, ngươi phải thành thật trả lời. – Câu gì? Có phải là cái câu đã hỏi mọi người trong trấn hôm nay không? – Ngươi đã biét vậy, thì cứ trả lời thẳng ra thôi. – Tôi phải trả lời ra sao? Sa đại hộ hỏi. – Cứ chiếu sự thực trả lời. – Chiếu sự thực trả lời? Chiếu sự thực các người có tin đâu! Gưong mặt của Ngưu Nhục Thang đã biến đổi, biến thành trắng bệch ra. Nàng ta mở miệng mà nói không ra lời. Một giọt lệ từ từ tích tụ ở khóe mắt, rốt cuộc chầm chậm lăn xuống gò má. Nàng ta lại mở miệng ra, nghẹn ngào hỏi: – Có phải ông nói … y đã … y đã chết rồi phải không? Giọng nói của Sa đại hộ bỗng nhiên trở thành rất lạnh lùng, y nói: – Đúng vậy, đã chết rồi! Ngưu Nhục Thang nói không ra lời, hai bàn tay của nàng ta đã đưa lên úp vào mặt mình. Nhưng Tây Môn Xuy Tuyết bỗng hỏi một câu: – Ngươi có chứng cứ? – Có. o O o Chứng cứ tốt nhất, dĩ nhiên là đi xem thi thể của Lục Tiểu Phụng. Muốn xem thi thể của Lục Tiểu Phụng, dĩ nhiên phải lại tiệm quan tài. Đấy là lời nói của Sa đại hộ. Người chết đều phải đem chôn, tại sao thi thể lại đem vào tiệm quan tài? Bởi vì không có người thu liệm, người trong Hoàng Thạch trấn không đem đi chôn. Đấy cũng là lời nói của Sa đại hộ. Sa đại hộ nói xong, tiệm quan tài cũng đã thấy trước mặt, hình như y đã tính đúng, nói xong chuyện là sẽ đến nơi, không thiếu một câu, không dư một câu. Triệu Hạt Tử hình như đã sớm dự đoán bọn họ sẽ lại, hừ lên một tiếng, nói: – Tôi nói các người không tin, Sa đại hộ nói các người đều tin. Hỷ, đúng là sự thực cũng dựa vào quyền uy thế lực. Y nói rất có đạo lý, tiếc là lời nói của y cũng như không, bởi vì bao nhiêu người ở đó, chẳng ai để ý gì đến y, chỉ sải bước tiến vào tiệm quan tài.
Ngưu Nhục Thang kỳ này quả thật khóc ròng, không những khóc, còn khóc lớn lên. Thật ra, nhìn thấy quan tài, nhìn thấy linh vị trên quan tài, có ai mà không đau lòng? Ngay cả gương mặt lạnh lẽo của Tây Môn Xuy Tuyết cũng tựa hồ thay đổi chút xíu. Bởi vì trên linh vị, có viết hàng chữ: Cố hữu Lục Tiểu Phụng. Tây Môn Xuy Tuyết lại mở miệng ra, y nói, vẫn là đơn giản hai chữ: – Mở ra. – Tôi biết sẽ có người lại nhìn mặt, vì vậy tôi vẫn chưa đóng đinh lại. – Mở ra. Tây Môn Xuy Tuyết nói, vẫn chỉ là hai chữ. Triệu Hạt Tử nhìn Sa đại hộ một cái, hai người vội vã khiêng nắp quan tài đặt xuống đất. Ngưu Nhục Thang lại càng khóc to tiếng hơn. Triệu Hạt Tử bỗng nhiên nhìn Ngưu Nhục Thang nói: – Cô cứ khóc vậy, có chắc là người nằm trong đó là Lục Tiểu Phụng mà cô nói không? Ngưu Nhục Thang ngừng khóc, nàng ta mở to mắt nhìn Triệu Hạt Tử. Một hồi lâu, nàng ta mới từ từ bưóc lại quan tài. Ngưu Nhục Thang nhìn người chết trong quan tài kỹ càng một hồi, nàng ta nhìn mặt của y, nhìn vết đao trước ngực của y. Sau đó, nàng ta bỗng cười sằng sặc lên. Nàng ta ngẩng đầu lên cười, đưa ngón tay ra chỉ vào mặt Triệu Hạt Tử nói: – Ngươi thật là có ý tứ, còn nói y không phải Lục Tiểu Phụng … Tiếng cười của nàng ta bỗng biến thành thê lương. Tây Môn Xuy Tuyết nhìn thi thể của Lục Tiểu Phụng một hồi thật lâu, biểu tình trên gương mặt của y không hề thay đổi.
Y nhìn đăm đăm cho đến lúc tiếng cười thê lương của Ngưu Nhục Thang biến thành tiếng khóc, từ tiếng khóc biến thành tiếng nấc nghẹn ngào, y mới mở miệng, nói hai chữ: – Đóng lại. Quan tài đã đóng lại rồi, Ngưu Nhục Thang cũng đã hết khóc lóc, Tây Môn Xuy Tuyết bỗng nhiên lại nói hai chữ: – Xuống đây. Tây Môn Xuy Tuyết nói hai chữ đó, đầu không ngẩng lên. Người ngẩng đầu là Ngưu Nhục Thang, Triệu Hạt Tử và Sa đại hộ. Bọn họ ngẩng đầu lên, lập tức thấy một người, thân hình đang đu ngược tòn teng ngoài cửa sổ, quay mặt vào trong. Cái mặt ấy bỗng nhiên biến mất, người đó vừa bò vừa lăn từ phía trên xuống: gã ăn mày. Triệu Hạt Tử buột miệng nói: – Ngươi núp bên ngoài làm gì thế? Tính ăn trộm quan tài sao? – Câm mồm ngươi đi. Ta ăn trộm quan tài làm gì? Nếu có ăn trộm, cũng chỉ là cho ngươi đấy thôi. – Vậy thì ngươi đang tính làm gì vậy? – Tôi chẳng làm gì cả, tôi chỉ lại đưa thiệp mời. – Thiệp mời? Cho ai? – Dĩ nhiên là không phải cho ngươi, cái bản mặt âm dương quái khí của ngươi, ai mà đi mời? Mời vị Tây Môn đại hiệp này đấy. Nội dung trong thiệp rất đơn giản, chỉ có ba mươi hai chữ: – Nghe đại hiệp ở xa lại, rất là ngưỡng mộ, thiếp tuy bị đày phương xa, cũng không thể không có lòng thành kính, trưa mai tiệc trà, mời chàng thưởng cố. Chỉ có ba mươi hai chữ đó mà Tây Môn Xuy Tuyết sẽ lại sao? Dĩ nhiên là không. Y lại đây tìm Lục Tiểu Phụng, Lục Tiểu Phụng chết rồi, y phải tìm ra nguyên nhân cái chết của chàng, công đâu đi uống trà. Có điều, y vẫn đi. Bởi vì, trên thiệp còn có một hàng chữ: – Nguyên nhân cái chết của Lục đại hiệp, thiếp có biết chút đỉnh.